Lần đầu tiên Ly được đọc bài thơ này là khi còn học đại học, đăng đâu trên một tờ tạp chí văn học. Hồi còn trung học, được học tác phẩm “Người thầy đầu tiên” của nhà văn Aitmatov (trích đoạn “Hai cây phong”), Ly đã rất xúc động về tấm lòng của thầy Đuysen dành cho cô học trò nhỏ Antưnai. Ấn tượng vẫn còn đó nên khi bắt gặp bài thơ này, Ly đã rất xúc động. Từng dòng từng chữ mộc mạc, đơn sơ cứ thấm vào tâm can. Thế là ngay tắp lự, lôi giấy bút ra bỏ công nắn nót chép lại bài thơ. Ly xin gửi đến bạn nguyên văn bài thơ ở đây:
NẾU ĐƯỢC LÀ…
Nếu được là Antưnai nhỏ bé
Con sẽ gọi thầy là thầy giáo Đuysen
Mặc cho bà viện sĩ có hờn ghen
Con vẫn gọi thầy Đuysen kính mến.
Lớp học xưa trên đồi thông vắng
Chẳng có gì chỉ quyển sách đơn sơ
Và bên thầy là tất cả trẻ thơ
Mắt long lanh tròn xoe nghe thầy giảng.
Đuysen ơi, thầy có nhớ gì chăng
Chùm hạt dẻ Antưnai đã nhặt
Trong tuyết rơi lòng ai đang quặn thắt
Âm thầm thương cô bé học trò.
Con dại khờ chẳng gánh nỗi âu lo
Giọt nước mắt bỏng lằn roi trẻ dại
Xa tuổi thơ ngoái đầu nhìn lại
Lối đi về vẫn có bóng thầy in.
(sẽ cập nhật tác giả sau)
Còn bạn, bạn có cảm nhận gì về bài thơ thì comment bên dưới nhé!
♥ Nguyễn Thị Diễm Ly ♥
Đồng sáng lập OKAKA